Khi tôi còn ở tuổi thơ ấu tôi rất thích bay. Tôi luôn mơ ước bản thân có thể bay được như loài chim. Tôi đã cố gắng nhảy. Vì tôi nghĩ đó là bước đệm cần thiết để có thể bay. Tuy nhiên, tôi đã không thành công. Nhưng giấc mơ có thể bay của tôi vẫn tiếp tục. Tôi đã tin là tôi có thể bay nếu tôi tập bay mỗi ngày. Niềm tin này càng trở nên mạnh mẽ khi tôi đọc được ở trong một thuyết tiến hóa nói rằng con người được bắt nguồn từ loài chim tên là Cun cần. Do sống trên mặt đất đã lâu nên nông của loài người đã rụng hết. Còn có một vài dấu vết trên cơ thể ở trên cánh tay và vai của con người ngày nay đã chứng tỏ loài người được tiến hóa từ một loài động vật biết bay. Tôi tin thuyết tiến hóa đó là đúng. Vì giấc mơ biết bay của loài người có từ hàng triệu năm nay. Vì thế tôi quyết định tập bay mỗi ngày để có thể bay.
Tôi quan sát những con gà ở trong vườn của gia đình tôi. Chúng có đôi cánh nhỏ, và có một vài con tập vẫy cánh trong vài hôm trước khi có thể nhảy và bay lên cành cây cao. Vì thế mỗi ngày tôi đều tập vẫy hai cánh tay của mình. Tuy việc này không thể giúp tôi có thể bay. Vì bàn tay của tôi quá nhỏ. Cơ thể thì quá nặng. Tôi cũng không có lông vũ để cản gió. Nếu để có sức gió nâng đỡ được cơ thể tôi, thì đôi cánh của tôi phải rộng ít nhất là 3m. Việc này là không thể thực hiện trong khoảng không gian chật hẹp của gia đình tôi, và với điều kiện kinh tế mà tôi có. Nhưng tôi đã tin việc cố gắng tập bay giúp cơ thể của tôi nhẹ nhàng hơn, nhất là đôi chân trở nên linh hoạt hơn. Và thành tích trong các môn nhảy xa, nhảy cao ở trường của tôi sẽ tốt hơn.
Rồi cuộc sống với rất nhiều sự bận rộn, tôi đã quên giấc mơ biết bay của mình từ bao giờ. Vì bây giờ tôi nghĩ đó là một chuyện viễn tưởng. Hoặc ít ra đó chỉ là việc của những điệp viên bí mật của một quốc gia. Một người dân bình thường và bé nhỏ như tôi sẽ không bao giờ có thể bay như loài chim ở giữa bầu trời. Nhưng nghĩ lại giấc mơ biết bay của tôi khi còn là một cô gái bé nhỏ, tôi cảm thấy thật thú vị. Ngày đó tôi luôn cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Cuộc sống của tôi chứa đầy cây xanh và những loài vật. Gia đình tôi thì rất hạnh phúc. Còn bây giờ cuộc sống của tôi đã khác xa ngày xưa. Gia đình tôi mỗi người sống ở một nơi khác nhau. Mối quan hệ gia đình trở nên xa lạ. Có khi nào việc tập bay giúp tâm hồn của tôi thư giãn và thoải mái hơn không? Bây giờ tôi sẽ không tập bay nữa, tôi sẽ tập múa theo nhịp tập bay và bài tập thể dục phát triển toàn thân của tôi. Tôi cảm thấy ý tưởng này rất thú vị! Cuộc sống đôi khi niềm vui chỉ bắt nguồn từ những điều rất giản dị như thế!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét